Video này quyết tìm được đam mê & động lực cho bạn

Posted by

Chào các bạn, chào các bạn, chào các bạn. Video của ngày hôm nay. Chính là cái video Q&A mà mình vừa đã hứa với các bạn từ hôm trước. Ngày hôm nay phụ tá của mình có em Mây ở đây. Nhưng mà em Mây đang không chịu ngồi yên. Nhưng mà em May cũng không chị

Chào các bạn, chào các bạn, chào các bạn. Video của ngày hôm nay. Chính là cái video Q&A mà mình vừa đã hứa với các bạn từ hôm trước. Ngày hôm nay phụ tá của mình có em Mây ở đây. Nhưng mà em Mây đang không chịu ngồi yên. Nhưng mà em May cũng không chịu ngồi xa mình. Thế cho nên là rất là khó để em May ở một cái vị trí. Mà nó thuận tiện cho việc làm video của mình, để em ấy bớt kêu. Bai bải bai bải ba bảiii =))). Em này thì em thích bế. Và đặc biệt là em ấy thích nằm ở trong túi bụng của mình. Cái túi bụng của mình là gì. Đây, mình sẽ cho các bạn xem cái túi bụng của mình. Là như thế này đây. Đó, ý ý ý, rớt. Đó, cái túi bụng này là túi bụng mà em thích nằm. Cho nên là, em sẽ nằm ở trong này, trong suốt video của ngày hôm nay. Chứ không phải là ở đây như kế hoạch ban đầu. Câu hỏi của các bạn, mình đã lấy ở trên instagram.

Và bây giờ thì mình đã lưu lại hết vào trong điện thoại rồi. Trong cái video Q&A lần này thì mình sẽ. Ưu tiên những câu hỏi, thiên về học này, làm này, du học.. Tại vì cái thời gian này là thời gian mà các bạn tốt nghiệp này, các bạn sắp đi du học này, các bạn sắp thi chuyển cấp này. Thế cho nên là, hmm. Mình nghĩ là một cái video thế này thì cũng sẽ có ích cho rất nhiều bạn. Bắt đầu nha. Câu hỏi đầu tiên. Cái việc mà nói chêm tiếng Anh vào tiếng Việt là việc mà hết sức phổ biến. Đối với không chỉ là du học sinh đâu. Mà là tất cả những bạn mà thuộc cái thế hệ từ mình đổ đi. Cái này nó cứ tuột ra. Xin lỗi emm , con này càng ngày nó càng nặng, cho nên là áo nó khó giữ lắmm. Rồi được chưa. Tức là kể cả khi mà các bạn ở Việt Nam, các bạn có nhiều điều kiện tiếp xúc với tiếng Anh hơn. Thì các bạn cũng sẽ gần giống như là học tiếng Anh và tiếng Việt cùng một lúc.

Bởi vậy cho nên là những cái sự pha trộn vào với nhau là điều thật sự khó tránh khỏi. Tuy nhiên, các bạn cần phải suy nghĩ về cái điều này, một cách tinh tế hơn một chút. Ngày xưa cái thời mình đi học thì mình thú thật là đến trường học bằng tiếng Anh. Đọc sách bằng tiếng Anh thì không nói làm gì nha. Kể cả khi mà mình có thời gian rảnh thì mình cũng đi chơi với các bạn người nước ngoài. Và mình cũng tiêu thụ những văn hóa phẩm bằng tiếng Anh, ví dụ như là đọc tạp chí tiếng Anh này. Xem phim bằng tiếng Anh, cũng không xem phim Việt Nam nữa. Thế cho nên là cái vốn từ từ tiếng Việt của mình bị nghèo nàn. Bởi vậy khi mà mình đi du học về đó. Thì mình gặp rất nhiều khó khăn trong lời nói và việc mà mình nói chuyện với ai cũng chêm tiếng Anh vào. Là một chuyện rất không nên. Tại vì các bạn phải lựa chọn đối tượng mà mình đang nói chuyện.

Ví dụ như ông bà, cha mẹ, thầy cô thì các bạn không nên chêm tiếng Anh vào. Tại vì nó không có vẻ trang trọng của nó. Đặc biệt là khi mà các bạn sử dụng slang, tức là các từ lóng bằng tiếng Anh. Thì chắc chắn là ông bà, cha mẹ không thể nào mà hiểu được. Bởi vậy chắc chắn người lớn sẽ không muốn bạn nói chuyện kiểu nửa nạc nửa mỡ như vậy. Thế thì nói chuyện thêm tiếng Anh vào có phải là điều xấu không?. Mình nghĩ là không. Thế nhưng, cái điều mà bạn cần phải làm là cố gắng để tiếng Anh cũng tốt, mà tiếng Việt cũng tốt. Tức là khi mà các bạn nói tiếng Việt, các bạn có thể nói tiếng Việt một cách hoàn chỉnh. Khi bạn nói tiếng Anh, các bạn có thể diễn đạt bằng tiếng Anh một cách hoàn chỉnh. Chứ các bạn không cần phải chêm quá nhiều tiếng Anh vô tiếng Việt, tiếng Việt vô tiếng Anh. Nói về cá nhân mình một chút đi.

Mình có nói chêm tiếng Anh vào tiếng Việt hay không?. Rất nhiều. Nhưng mà tùy trường hợp. Tức là khi mà mình nói chuyện với chồng mình này. Khi mà mình nói chuyện với những người bạn du học sinh quen đã lâu của mình này. Thì mình nói chêm tiếng Anh vào tiếng Việt rất nhiều. Tức là mình nói rất nhanh và mình nói rất nhiều và mình nói theo bất cứ cái kiểu gì mà mình muốn. Cái gì bật ra ở trong đầu thì mình nói cái đó. Tiếng Việt, tiếng Anh mình không quan tâm. Và họ cũng không quan tâm. Nhưng khi nói chuyện với người lớn tuổi là một này. Những người bạn mà mình chưa quen nhiều, chưa thân là hai này. Khi mà viết email là ba này. Khi mà làm video là bốn này. Viết email cho đồng nghiệp này. Thì mình cần phải sử dụng tiếng Việt một cách hoàn chỉnh nhất có thể. Tại vì những cái trường hợp đó, là những cái trường hợp mà mình cần phải nghiêm túc hơn.

Bởi vậy cho nên, nói chuyện kiểu gì thì nói. Nói chuyện phải đúng đối tượng. n_h_yến anh hoặc là yên anh. Chọn cả hai, nếu có thể. Tức là làm công việc an toàn vào ban ngày. Và theo đuổi đam mê vào mỗi buổi tối. Mình hoàn toàn tin rằng, một người có thể làm hai việc cùng một lúc. Tức là ban ngày bạn vẫn có thể làm để đảm bảo thu nhập và cái sự ổn định. Mà các bạn cảm thấy là nó mang lại cho các bạn. Và hoàn toàn buổi tối, các bạn có thể dùng internet để làm cái mà bạn đam mê. Ngày xưa ông bà, bố mẹ, mình chỉ có đi làm tám tiếng. Sau đấy buổi tối về chỉ có xà quần với việc nhà thôi. Chứ làm gì có internet để mà làm những cái việc này. Thế nhưng bây giờ mình có internet, mình có thể hoàn toàn làm những việc online. Hoàn toàn có thể trau dồi, học hỏi, theo đuổi những cái đam mê của bạn online. Mỗi buổi tối, mỗi cuối tuần.

Thế cho nên tại sao lại không?. Khi mà các bạn làm công việc an toàn vào ban ngày và theo đuổi đam mê vào mỗi tối. Thì sẽ có hai trường hợp xảy ra. Một là cái đam mê sẽ mãi là đam mê thôi. Và các bạn sẽ giữ cái đam mê đấy như một sở thích. Và chuyện đấy hoàn toàn bình thường. Một người có một công việc bình thường vào ban ngày. Không phải là đam mê lắm. Thế nhưng mà. Làm cái công việc ban ngày để có lương, trang trải cuộc sống. Và buổi tối. Theo đuổi cái đam mê của mình như là một thú vui, là một chuyện hoàn toàn bình thường. Cái trường hợp thứ hai, là một cái viễn cảnh mà ai cũng muốn có. Tức là cái đam mê của mình tự nhiên, không phải tự nhiên, xin lỗi. Dần dần, một ngày nó sẽ trở thành công việc an toàn của mình. Trở thành cái điều mà mình có thể làm hằng ngày để kiếm thu nhập. Thế thì, trong cái viễn cảnh đó, hằng ngày bạn sẽ đều được làm việc với cái đam mê của các bạn.

Và cái điều đó thì hoàn là ai cũng muốn rồi. Tuy nhiên, các bạn phải cẩn thận với cái điều mà bạn mong muốn. Tại vì khi mà nó là sự thật, đôi khi các bạn lại sẽ thấy là. Cái đam mê mà mình từng đam mê khi mà nó thành công việc. Thì nó lại không vui như lúc nó chỉ là đam mê nữa. Cái động lực phấn đấu nghe có vẻ mông lung, mơ hồ. Nhưng thực chất nó là cái gì?. Thực chất nó là lí do bạn mà bạn làm một cái điều gì đó. Mình nêu ra cái ví dụ nó sẽ hơi trẻ con một chút. Thế nhưng mà các bạn sẽ điều có thể liên tưởng lại và hình dung ra cái ý mình nói nha. Ngày xưa khi mà mình còn nhỏ í. Thì là cái búp bê barbie lần đầu tiên nó về đến Việt Nam. Và cái lúc đó thì nó là cả sự mơ ước của mình. Có một con barbie là cả một sự mơ ước. Trẻ con bây giờ nhà đứa nào mà rất khá giả thậm chí nó còn có một cái barbie dreamhouse.

Tức là một cái barbie dreamhouse với rất là nhiều con barbie ở trong đấy. Thế nhưng mà mơ ước của mình ngày xưa chỉ là có một con thôi. Mình chỉ cần một con thôi và á mẹ mình biết là mình rất muốn. Thế nhưng mà đưa mình ra cửa hàng barbie thì nó quá đắt, nó quá đắt. Mình nhớ không nhầm lên đến tiền triệu các bạn ạ. Mà ngày xưa, bỏ tiền triệu ra mua một con búp bê nó không phải là một điều gì mà mình có thể nghĩ đến. Mẹ mình thấy mình quá là thích, cũng rất là muốn mua cho mình. Thế nhưng mà không thể nào mà mua được con barbie đó được. Thế là mẹ mình đưa cho mình cái hàng khác, mua một con barbie của Trung Quốc. Nói chung nó cũng giống giống như vậy. Tuy không đẹp được bằng con barbie chính hãng, thế nhưng mà nó cũng gần giống rồi. Và đặc biệt là giá nó thấp hơn rất là nhiều so với con barbie chính hãng.

Nhưng mà đối với mình như thế là đủ rồi, mình rất là thích con búp bê đó và mình mang nó về nhà. Và mình lấy cái vải vụn ở trong nhà mình, may cho nó biết bao nhiêu là bộ quần áo. Mình, các bạn phải tưởng tượng là mình là một đứa trẻ con. Mình không hề biết may, biết khâu, hay là không hề hiểu cái cấu trúc của một cái áo. Cần phải có một cái miếng trước cần phải có miếng sau cần phải có hai cái lỗ tay như thế này. Mình hoàn toàn không hiểu. Thế nhưng mà mình cứ chấp chấp chấp nó vào, xong mình khâu khâu nó vào. Xong rồi mình khoét lỗ, xong rồi mình làm đủ trò hết á. Để cho con barbie nó có một cái tủ quần áo. Gọi là dream closet của con barbie. Giống như người ta nhìn quần áo của con barbie từ vải vụn thì hơi tồi tàn một tí. Tất nhiên là nó không được long lanh như là các bạn đi mua ở ngoài hàng rồi, thế nhưng mà đó là cái ước mơ của mình.

Và mình sở hữu nó và mình cảm thấy giống như là. Con barbie của mình nó có một cái tủ quần áo xịn nhất trần đời, đẹp nhất trần đời. Đấy là cái mà, đấy là cảm giác của mình lúc đấy. Thì lúc đó, cái việc nhặt vải vụn và khâu lại đối với mình có khó không?. Khó chứ, khó kinh hồn, tại vì mình đâu có biết làm. Thế nhưng mà mình có động lực làm. Tại vì mình muốn có một cái tủ quần áo cho con barbie của mình. Thêm cho một câu chuyện nữa, năm lớp 10 mình học rất là dốt, mình học dốt kinh khủng. Mình ngồi ở trong lớp mà chả hiểu cái nghĩa lí của tất cả những cái thứ mà mình phải học là gì cả. Mình chả thấy lí do gì mà mình phải học cả. Thế cho nên là mình học rất là dốt, cho đến khi mà tự nhiên mình có bạn trai. Bạn trai mình ở lại trong Sài Gòn, xong rồi khi mà mình trở lại Hà Nội. Thì ba mẹ mình bảo nếu mà năm lớp 11 học hành tử tế, thì sẽ cho nghỉ hè vào với bạn trai tiếp.

Thế là mình có cái động lực để vào chơi với bạn trai, thế là mình học giỏi hơn biết bao nhiêu cái năm lớp 11. Thì các bạn thấy không. Cái động lực phấn đấu nghe thì nó có vẻ kinh khủng. Thế nhưng nó chỉ là cái mục đích thôi. Các bạn muốn làm cái điều đó, các bạn cố gắng đạt được cái điều đó vì cái gì. Thế thì khi mà các bạn hiểu được mục đích của bạn và khi mà các bạn muốn nó đủ. Thì các bạn sẽ làm được cái điều đó thôi. Người ta nói một câu rất đúng. Khi mà các bạn muốn đủ thì các bạn sẽ tìm cách làm cho bằng được. Khi mà các bạn không muốn đủ thì các bạn tìm một cái cớ. Những cái trường hợp như thế này thì nó, nó tương đối khó đấy. Nó phụ thuộc vào bố mẹ các bạn như thế nào. Cái gợi ý của mình dành cho các bạn là tiếp cận cái việc này một cách người lớn. Chứ không phải là một cách trẻ con. Nếu mà bố mẹ các bạn thuộc dạng là đẻ ra các bạn.

Và nghĩ các bạn là của cải và ép bạn phải ở lại với bố mẹ, sống chung với bố mẹ bằng được. Không đi du học, không cưới chồng cưới vợ ở nơi khác, không nhận công việc ở một thành phố khác. Không chuyển đi đâu cả, không được đi đâu hết. Thì rất tiếc với các bạn là gần như sẽ không cái lí lẽ gì có thể thuyết phục được ba mẹ các bạn cả. Thế nhưng nếu ba mẹ các bạn có một lí do cụ thể dẫn đến việc chưa tin tưởng các bạn với việc du học. Thì các bạn có thể thuyết phục cái điều ngược lại. Các bạn có thể bình tĩnh, không thể xồn xồn lên như kiểu trẻ con nha. Bình tĩnh theo cái kiểu người lớn. Một cách bình tĩnh, hãy hỏi ba mẹ bạn là tại sao ba mẹ lại không muốn cho con đi du học. Thì khi mà ba mẹ đã nói cái lí do của ba mẹ rồi. Tức là điểm phẩy của các bạn chưa tốt này, tiếng anh của các bạn chưa được như kì vọng.

Hoặc là ở nhà các bạn chẳng chịu gấp chăn, chẳng chịu rửa bát gì cả. Thì làm sao mà có thể độc lập khi mà ra nước ngoài đó. Thì các bạn cần phải chứng minh cái điều ngược lại, cho ba mẹ thấy. Khi mà các bạn đã chứng minh được cái điều ngược lại rồi. Tức là các bạn hoàn thành được tốt cái việc mà ba mẹ bạn còn nghi ngại các bạn rồi. Thì các bạn hãy trình bày cho ba mẹ các bạn là con thực sự muốn đi du học. Và con sẵn sàng, sẵn sàng học những cái bài học, con sẵn sàng làm cho bản thân con. Cố gắng hơn để trở nên tốt hơn để được ba mẹ tin tưởng để đi du học, con thật sự muốn đi. Và con hoàn toàn hiểu những trách nhiệm mà con phải chịu khi mà con có cái chuyến đi này. Thì khi mà ba mẹ bạn thấy rằng bạn hiểu cái việc mà bạn đang muốn làm, có trách nhiệm với quyết định của bạn. Thì có lẽ là cơ hội mà bạn đi thì sẽ lớn hơn.

Cái thời gian mà các bạn học phổ thông. Thì gần như là không thể biết được rằng mình theo ngành gì trong tương lai. Gần như là Không thể mình học phổ thông mình đâu biết là mình sẽ theo cái ngành gì, thực sự. Thế nhưng cái thời gian phổ thông là cái thời gian hoàn hảo. Để các bạn phải sử dụng thời gian đó vào việc tìm ra rằng mình thích cái gì. Tại vì khi đó các bạn còn nhiều thời gian. Nhưng mà một tin buồn cho các bạn. Là sẽ không ai có thể bày cho các bạn cách tìm ra cái đam mê của các bạn ngoài các bạn hết. Không ai sẽ cho bạn một câu trả lời hết. Mà điều các bạn cần làm để tìm ra cái sở thích, cái đam mê, cái điều mà mình yêu thích, cái ngành mà mình yêu thích. Là các bạn phải thử tất cả mọi thứ. Các bạn phải đọc về nhiều chủ đề khác nhau. Cho đến khi mà các bạn tìm được chủ đề mà các bạn thích hơn cả.

Các bạn phải thử nấu nướng, các bạn phải thử thể thao, thử ca hát, thử học đàn, thử học tiếng anh. Tất cả mọi điều các bạn đều phải thử trước khi mà các bạn biết là các bạn thích cái điều đó. Nghe thì có vẻ là đơn giản thế nhưng mà tại sao lại khó đến thế với nhiều bạn?. Tại vì các bạn quá lười. Xin lỗi các bạn, thế nhưng mà đấy là sự thật. Đồng ý là các bạn phải đi học rất là căng thẳng, mười mấy môn ở trường. Các bạn đều phải qua cả và cách dạy cũng rất là khô, các bạn không thể nào mà cảm được. Văn học, cảm được toán học hay là cảm được sinh học, vậy lý, địa lý. Thế nhưng mà ngoài cái thời gian đi học các bạn làm gì,. Các bạn lướt facebook, các bạn xem TV, các bạn không làm được một cái gì mà có thể phát triển tư duy. Phát triển các sở thích, phát triển cái suy nghĩ của mình trở nên phong phú hơn. Các bạn không đọc sách, các bạn không ra ngoài tham gia vào các câu lạc bộ.

Các bạn không tham gia những cái nhóm những cái forum ở trên mạng để bàn bạc về những cái chủ đề khác nhau. Như là nhiếp ảnh, như là du lịch, như là nấu nướng. Các bạn không tham gia vào một cái gì cả, các bạn không thử thứ gì cả. Thì chắc chắn là các bạn không biết được là các bạn thích cái gì rồi. Bản thân các món ăn, các bạn cũng phải thử món này, món khác. Món Nhật, món Hàn, món Việt Nam, món Mĩ, món Trung, món Nhật. Để các bạn biết là các bạn thích món gì, các bạn phải thử những cái điều mà các bạn muốn làm thôi. Thực sự rất vô lí khi mà các bạn, những người trưởng thành không biết là các bạn thích gì. Tại vì các bạn hỏi một đứa trẻ con nó thích gì và khi nó nói ngay. Con spider man, con thích thủy thủ mặt trăng, con thích ô tô, con thích búp bê. Đứa trẻ con nào cũng biết cái mà nó thích hết. Các bạn được sinh ra với một bộ não và một trái tim để biết rằng các bạn yêu thích cái gì.

Các bạn nghĩ như thế nào, các bạn cảm thấy như thế nào. Tại sao các bạn lại mất đi cái đó?. Khi mà các bạn lựa chọn cho mình một công việc. Thì theo mình, có bốn yếu tố chính để giữ bạn lại công việc đó. Và bốn yếu này có độ quan trọng hơn kém nhau, tùy vào cái hệ giá trị của mỗi người. Tức là mỗi người sẽ đánh giá bốn cái cái giá trị này quan trọng ở bốn mức khác nhau. Thứ nhất là tiền. Chắc chắn rồi, các bạn phải trả tiền nhà, các bạn cần phải ăn, các bạn cần phải trang trải cuộc sống. Các bạn phải sống thì các bạn mới làm việc được. Chắc chắn rồi, các bạn phải cân nhắc là cái mức lương, nó có đủ cho các bạn trang trải cuộc sống hay không?. Và ở mức cao hơn một chút, là cái mức lương này có giúp các bạn nuôi cha mẹ, nuôi con. Trong cái trường hợp là bạn cần phải nuôi cái người phụ thuộc. Hoặc là, cái mức lương này có thể trang trải cho bạn những cái thú vui mà bạn có hay không?.

Mua sắm, du lịch, những cái điều mà các bạn không bắt buộc phải tiêu mà các bạn thích tiêu. Yếu tố thứ hai, công việc này có phải là công việc các bạn yêu thích hay không?. Các bạn có cảm thấy vui khi mà các bạn làm nó hay không?. Cái này chỉ các bạn mới có thể trả lời được. Yếu tố thứ ba, môi trường làm việc có làm các bạn thoải mái hay không?. Mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau có bị độc hại hay không?. Có làm cho các bạn cảm thấy thoải mái hay không?. Hay là đi làm lúc nào cũng nặng nề, lúc nào cũng đấu đá và cái yếu tố chính trị nó đặt quá nặng, chẳng hạn vậy. Khi mà các bạn đi làm thì thường có hai xu hướng trong văn hóa doanh nghiệp. Xu hướng thứ nhất là đặt cái hiệu quả trong doanh nghiệp lên trên hết. Xu hướng thứ hai là đặt cái chính trị, một cái mối quan hệ giữa người với người lên trên hết.

Thì hai môi trường đó các bạn suy nghĩ xem, các bạn hợp với môi trường hợp nào. Đối với cá nhân mình chẳng hạn, thì mình không biết nhiều về sự chính trị ở trong đồng nghiệp. Mình thích cái việc thẳng thắn với nhau, để hoàn thành công việc một cách tốt hơn. Tình cảm riêng rẽ mà công việc thì riêng rẽ, thì đó là môi trường đạt hiệu quả công việc lên hàng đầu. Đối với bạn, bạn phù hợp hơn môi trường nào?. Và yếu tố thứ tư hơi xa hơn một chút so với ba yếu tố còn lại. Tức là yếu tố thứ tư này, thường là những nhân sự cấp cao. Hoặc là những người đã có nhiều kinh nghiệm làm việc rồi thường hay suy nghĩ đến. Tức là cái công việc mà người ta sản xuất ra có ý nghĩa với xã hội. Có ý nghĩa trong cuộc sống này hay không?. Thì cái yếu tố thứ tư này so với ba yếu tố còn lại. Đối với những bạn mà tốt nghiệp ra trường thì thường là chưa có quan trọng lắm.

Nhưng khi mà các bạn có nhiều kinh nghiệm làm việc hơn rồi, thì rất có thể một lúc nào đó. Các bạn sẽ suy nghĩ là cái việc mà mình làm ra, cái giá trị mà mình tạo ra mỗi ngày. Liệu nó có ý nghĩa trên cuộc đời này hay không?. Nó có đang giúp người khác, nó có đang giúp cuộc đời này hay không?. Thì đó là bốn yếu tố mà mình gợi ý các bạn cân nhắc. Khi mà các bạn lựa chọn một công việc. Còn xếp bốn cái yếu tố này theo thứ tự quan trọng hơn kém nhau như thế nào. Là hoàn toàn phụ thuộc vào các bạn và hệ giá trị của các bạn, còn hoàn cảnh sống của các bạn ở thời điểm hiện tại. Lưu ý rằng cái hệ giá trị này nó sẽ không ở yên mãi mãi. Tức là ở tuổi 20 các bạn sẽ nghĩ khác, tuổi 30 đối với bạn những điều quan trọng nó sẽ lại sẽ khác. Hi vọng là các bạn sẽ thích video vừa rồi. Và hi vọng những câu trả lời của mình đã giúp cho các bạn ở một mảng nào đó.


https://youtu.be/kYSfZjLT-ksChào các bạn, chào các bạn, chào các bạn. Video của ngày hôm nay. Chính là cái video Q&A mà mình vừa đã hứa với các bạn từ hôm trước. Ngày hôm nay phụ tá của mình có em Mây ở đây. Nhưng mà em Mây đang không chịu ngồi yên. Nhưng mà em May cũng không chị